Dân tộc Việt Nam
ta còn nhớ mãi cách đây 68 năm (12-1946) thực dân Pháp trở lại xâm lược nước ta
một lần nữa. Ngày 23-9-45 Nam bộ thành đồng của tổ quốc đã phải nổ súng đánh
nhau với quân Pháp. Tháng 10-1945 Trung bộ (Khánh hòa) đã lập mặt trận chống lại
quân Pháp ngay giữa thành phố Nha trang. Ở miền bắc lợi dụng việc giải giáp
quân Tưởng Giới Thạch, thực dân Pháp hầu như những vị trí xung yếu từ thủ đô Hà
Nội đến các thị xã, thành phố đều có mặt quân lính Pháp. Tháng 11-1946 chúng đã
đánh chiếm Hải phòng và Lạng sơn. Ở Hà nội chúng đã gây sức ép, đe dọa khiêu
khích nổ súng nhiều nơi, bắn vào bộ đội ta, nhân dân ta, gây nên tình hình hết
sức căng thẳng, đưa đất nước ta đứng trước một tình thế hết sức nghiêm trọng.
Dù vậy Bác Hồ và
Đảng ta vẫn bình tĩnh tìm mọi cách đàm phán, thương lượng để tránh cho đất nước
ta một cuộc chiến tranh. Mặc dù thực dân Pháp ngày càng trắng trợn, Bác Hồ và Đảng
ta, quân đội ta, nhân dân ta vẫn tìm đủ mọi cách để cứu vãn tình thế, với tinh
thần “Còn nước, còn tát”.
Song như BÁC HỒ
đã nói: “Chúng ta muốn hòa bình, chúng ta phải nhân nhượng. Nhưng chúng ta càng
nhân nhượng, thực dân Pháp càng lấn tới, vì chúng quyết tâm cướp nước ta một lần
nữa!”.
Kiên định mục
tiêu độc lập dân tộc, nắm vững tình hình địch ta, khi biết được kẻ địch sẽ đánh
ta, chiến tranh sẽ không tránh khỏi, nên Đảng và Chính phủ đã bàn kế hoạch đối
phó. Đến ngày 16-12-1946 chỉ huy quân Pháp gửi hai tối hậu thư nói rõ, chậm nhất
là 20-12 Pháp sẽ nắm toàn quyền trị an Hà nội. Đứng trước tình thế không có con
đường nào khác, nêu cao trách nhiệm trước vận mệnh Tổ quốc, trước nhân dân Bác
Hồ và Trung ương Đảng đã hạ quyết tâm, ra lệnh nổ súng, toàn quốc kháng chiến vào
20 giờ ngày 19-12, khởi đầu tại mặt trận
thủ đô Hà nội. Ngày 19-12-1946 mở đầu cho cuộc kháng chiến 30 năm chống
Thực dân và Đế quốc đã đi vào lịch sử dân tộc như một mốc son chói lọi về tinh
thần yêu nước, quật khởi của dân tộc ta trước những kẻ
thù xâm lược tàn bạo và ngạo mạn.